Tuổi 30, sau khi đi qua cả một thời trẻ trung nhiệt huyết, bốc lửa, đã đi, đã đến, đã chinh phục, đã thất bại, đã trải qua những cảm xúc thăng hoa tuyệt vời cũng như cảm giác cay đắng tưởng như tận cùng. Nhìn lại những tháng năm đi qua bỗng thấy hun hút trống trơn, có lúc giật mình thảng thốt.
Đàn ông 30 đi đường ít khi ngoái lại nhìn theo một cô gái trẻ đẹp để thầm xuýt xoa về thân hình nhưng lại thường xuyên ngoái lại nhìn theo một chiếc xe đẹp hay một người đàn bà nền nã.
Đàn ông 30 bắt đầu cho mình cái quyền đòi hỏi một vị trí trong xã hội, đòi hỏi vai trò của mình trong cuộc sống. Một nhu cầu muốn khẳng định mình. Tuổi 30 cảm thấy nặng gánh trách nhiệm, và họ phải sống quãng ngày nóng lòng đợi tương lai "được sống tận hưởng". (Nhưng thực ra, khi người ta 40-50, họ mới thấy tuổi đó chẳng phải "nở hoa" như họ vẫn hình dung. Ngay cả những đại gia sở hữu " xe đẹp và chân dài" cũng vẫn chịu đủ thứ áp lực. Thậm chí khi ở đỉnh tuổi trung niên người ta lại tiếc những ngày "trai trẻ 30"- chính vì "chưa có gì" nên đời nhẹ nhõm.)
Đàn ông 30 biết yêu và có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình. Cũng biết gìm mình trước những thất bại. Bình thản trước tai họa. Thấm thía được nỗi cô đơn, thấm thía được sự bội bạc, cảm nhận được đến tận cùng sự ấm áp tình người mà con người dành cho nhau. Khác hẳn cái yêu thời 20, yêu và vô trách nhiệm với tình yêu, vô trách nhiệm với chính bản thân mình.
No comments:
Post a Comment